Rồi ngày lũ qua đi

(SK&MT) - Mẹ nhắn, lũ qua, làng đã yên. Con đừng lo chi nữa. Nhưng nỗi thương nhớ quê nhà khi hoạn nạn, cứ canh cánh trong lòng đứa đi xa, nên tôi muốn về. Về để được dẫm đôi chân trần trên bờ ruộng, bãi đất, lên lớp bùn non còn lắng phù sa. Về để được nắm lấy bàn tay người người lam lũ, lấm lem trong bùn nước mà níu lại giọt nước mắt xót đau, thôi đừng rơi vào ngày gió đã tê tái đổi mùa. Vội vàng khăn áo tôi ra bến xe.

Theo mẹ lên rẫy vào một chiều còn ướt mướt dấu chân, tôi thẫn thờ nhìn nương rau bị dòng nước xoáy đào tan nát. Có chỗ thì lốc lên, cào trôi đi hết lớp đất màu, trơ ra những đá cỗi cằn, có chỗ thì đất sỏi trôi dồn lại, đắp chồng chất nhau, vùi lấp những cây rau đang thì mơn mởn. Thi thoảng còn bắt gặp những chiếc lá non tơ nửa đang úa rũ, nửa thoi thóp cố xanh. Bên cạnh là đám ngô vừa độ xanh áo, chưa kịp già hạt đã đổ rạp hết cả. Mẹ cầm liềm khều khều, quờ vào đất moi móc, nhặt những bắp ngô bị vùi lấp. Lập cập những ngón tay khô, nhăn nheo, bóc từng lớp vỏ úa, nhếch nhúa để lộ lớp hạt chưa kịp già đã đổi màu chực đen thẫm, mốc thối, hư hỏng. Tôi nhìn quanh những đám rẫy của bà con trong bản, chợt thấy sắt se lòng bởi bao dáng lưng đang lom khom, vội vã như sợ, lỡ trời mưa nữa, lũ nữa thì những hạt ngô lên mầm, thối mốc cũng chẳng đến phần con gà, con lợn. Tôi quờ tay vào đất bùn cùng tìm cái bắp úng úa để an ủi mẹ, rồi đỡ mẹ quảy những hạt non về hong bếp lửa cho khói lên hương như đã thơm mùa.

RỒI NGÀY LŨ QUA ĐI

Nương ngô bị lũ tàn phá. (Ảnh minh họa)

Chạy ra ao cá phía đồng tìm cha. Thấy cha bần thần ngồi bệt trên bờ, nơi cách đây dăm ba hôm trước, nước đã tràn lên đó mà đem hết cá đi. Tay cha vẫn cầm nắm cỏ non, mắt rưng rưng, thất thần nhìn xuống mặt nước. Ở đó, rải xanh lớp cỏ non cha vừa đổ xuống đợi bầy cá ăn. Nhưng chẳng có cá đớp động mà chỉ im lìm mặt ao đùng đục, hằn lẫn bóng mây trên trời cao, vít trĩu màu nước. Tôi ngồi xuống bên cha, nói thao thao bao chuyện, rằng mai này khi yên bão lũ. Mong lòng cha dịu lại.

Tôi ra xóm ven sông, bắt gặp những người chạy lũ vừa trở về, dáng nào cũng liêu xiêu với mắt lệ và rỗng rễnh đôi bàn tay. Dòng lũ rút đi, nhà chỉ còn lại cái xác trống trơn đầy rác bùn. Còn đâu nữa chiếu chăn mà ấm giấc đêm, còn đâu nữa bì lúa, thúng ngô mà đợi bữa. Chạy ra sau nhà, chuồng trống huơ trống huếch, chẳng còn tìm thấy nổi một dấu chân con gà, con lợn. Những đứa trẻ nhè nhem rau ráu miếng mì tôm sống, ngơ ngác tìm sách mới, áo hoa để mai đến trường .

Lũ cuốn đi hết rồi. Sông đã đem đi đâu cả ? Dòng nước vẫn đây lóng lánh trôi, lại đã ngần ngần như muốn trong xanh, lặng lẽ soi trời mây bát ngát. Mắt người cũng ngân ngấn nước mà lặng lẽ soi vời vợi kiếp nghèo.

RỒI NGÀY LŨ QUA ĐI

Về nhà sau cơn lũ. (Ảnh minh họa)

Cứ thế tôi đi hết bãi nọ, đồng kia, muốn được san sẻ phần nào đó nỗi mất mát với quê nhà. Nhìn lớp lớp phù sa mềm tươi, sánh vàng trên đất, trên lá, nhìn những con người cặm cụi, chăm chỉ như giun đất cần mẫn, tôi lại thấy ấm lòng mà tin, chỉ đôi tháng nữa thôi, nơi nơi sẽ lại xanh mướt hoa màu và tiếng cười lại ngân vui, ngân vang trên nắng.

THY SƯƠNG

Đường dẫn bài viết: https://suckhoemoitruong.com.vn/roi-ngay-lu-qua-di-12345.htmlIn bài viết

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2023 https://suckhoemoitruong.com.vn/ All right reserved.