Với một chàng trai suýt ế như tôi phải nói rằng khi tán được cô vợ xinh đẹp như An tôi mừng chảy nước mắt. Bố mẹ tôi còn đầu tư công phu mở hẳn tiệc gần 200 mâm để mời hết anh em nội ngoại, bà con làng xóm đến dự.
Qua cái tuổi 30 tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể tìm được tình yêu đích thực. Sau những tình yêu vội vàng, ngắn ngủi tôi vẫn không thể tìm cho mình được một người con gái mà tôi thực sự say đắm. Những cô gái tôi yêu trước đó, không dễ dãi thì ích kỷ họ chỉ biết sống cho mình mà không nghĩ cho người khác. Vì thế tôi đâm chán nản thất vọng.
Cho tới ngày tôi gặp An, cô nhân viên kế toán công ty đối tác xinh như hoa hậu, khiến tôi say như điếu đổ. Tên lên kế hoạch theo đuổi tán tỉnh, bất chấp lời can ngăn của nhiều người. Ai cũng nói rằng “An kiêu lắm”, “Mày đâu phải mẫu người cô ấy thích”… Ai nói, tôi cứ mặc kệ, tôi điên cuồng nhắn tin, gọi điện tán tỉnh em.
Tôi cứ nhiệt tình săn đón An mọi lúc mọi nơi, cũng chỉ mong em chú ý đến tôi. Và rồi…tôi cũng được đền đáp khi An đồng ý đi ăn trưa cùng tôi. Nói thật tôi run lắm. Tôi cũng trai Hà Nội, tôi có xe đẹp nhưng trước An tôi mất tự tin hẳn. Thấy tôi bỡ ngỡ An thỏ thẻ “Đã ngoài 30 mà vẫn run thế à. Cứ xem em như một người bạn của anh đi”. Tôi cười gượng “Làm sao anh có thể xem em là bạn được chứ...".
Cũng sau buổi gặp mặt đó, tôi càng khẳng định mình cần phải có được An. Tôi xin bố mẹ chung tiền đổi một chiếc xe hơi khác. Tôi chưng diện bảnh bao để lấy lòng em. Sau những tháng ngày đi sớm về khuya để đưa đón người đẹp, cuối cùng chúng tôi cũng kết thành một đôi.
Ngày tháng trôi qua, những khoảnh khắc bên nhau thật hạnh phúc. Đến ngày không chờ được nữa, tôi dục An cưới. Ban đầu em còn từ chối, nhưng khi tôi nói rằng, dù có thế nào đi nữa tôi vẫn yêu An, và chỉ yêu một mình cô ấy. Khi cô ấy hỏi: “Bất kỳ chuyện gì xảy ra anh vẫn yêu em chứ”. Và tất nhiên là tôi sẽ đồng ý ngay, bởi chẳng có lý do gì mà tôi lại bỏ rơi cô ấy cả.
Lời thú nhận của An như ngàn mũi dao đâm vào tim tôi, lẽ ra em nên nói với tôi trước khi kết hôn để tôi đỡ đau khổ, hụt hẫng (Ảnh minh họa).
Với một chàng trai suýt ế như tôi phải nói rằng khi tán được cô vợ xinh đẹp như An tôi mừng chảy nước mắt. Bố mẹ tôi còn đầu tư công phu mở hẳn tiệc gần 200 mâm để mời hết anh em nội ngoại, bà con làng xóm đến dự. Trong lễ đường hoành tráng đó, An xuất hiện đẹp tựa tiên nữ, em khoác lên mình bộ váy cưới tinh khôi lấp lánh dưới sự chứng kiến của đầy đủ quan khách, họ hàng hai bên. Những tiếng vỗ tay, cùng những lời khen ngợi cô dâu xinh đẹp khiến tôi "phổng mũi".
Sau ngày trọng đại là khoảnh khắc của chúng tôi, phải nói rất mệt, nhưng khi nhìn thấy An tôi lại quên đi tất cả. Tôi bối rối chờ đợi những điều hạnh phúc của đêm tân hôn. Lúc cảm xúc dâng trào, An bỗng dưng ôm mặt khóc nức nở. Nói thật, nhìn em khóc tôi không thể kìm lòng được. Tôi cứ gặng hỏi lý do vì sao, em càng khóc to hơn.
Rồi cô ấy ôm chầm lấy tôi và thú nhận một sự thật khủng khiếp:
“Anh nói sẽ mãi yêu em tới đầu bạc răng long, dù có bất kỳ điều gì xảy ra đúng không?
“Ừ, anh hứa mà. Anh đã nói là sẽ mãi là như thế”- Tôi khẳng định
“Kể cả em không thể sinh cho anh những đứa con. Anh vẫn sẽ hiểu và yêu em chứ” - Cô ấy nức nở.
Tôi bối rối khi nghe từ “không thể” và hỏi lại “Ý em là sao?”.
“Vì em không có khả năng sinh con, em bị vô sinh bẩm sinh anh hiểu chứ”- cô ấy chuyển giọng.
"Cái gì cơ" - tôi hét to lên. Và An chậm rãi nhắc lại từng từ khiến tim tôi vụn vỡ.
Tôi đã lặng đi một lúc, chiếc hoa cài áo rơi xuống lúc nào không hay biết. Lẽ ra An phải nói với tôi sớm hơn để tôi hiểu rằng trong hạnh phúc cũng có những niềm đau. Tôi đã hứa với bố mẹ sẽ sớm có cháu bồng bề, tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ con đáng yêu ngộ nghĩnh. Thế mà đêm tân hôn lại ra nông nỗi này...
Theo ĐS&PL